Chuyện quái gì vậy?

Tối hôm trước mình mới chat với một bạn utaite (hát lại những bài hát Vocaloid) ở trong miền Nam, trong đó mình đã kể về những dự định trong dự án âm nhạc LQ2′ của mình. Sau cuộc chat đó, mình cảm thấy bực bội vô cùng.

Sẵn có blog Noisy Stream này, hôm nay mình xả hết những cái khiến mình khó chịu. Gọi là nhìn lại cũng được, nhưng hầu hết những gì mình thấy ở xung quanh mình đều không mấy tích cực.

Thứ nhất: Chụp và sửa ảnh cosplay

Tạm bỏ qua mấy chuyện ảnh xấu do bản thân cosplayer không ăn ảnh hay có khiếm khuyết nào khác. Nhìn góc nào cũng không ổn thì chẳng bõ công chụp.

Ở các lễ hội văn hoá Nhật Bản, mình thấy thương lắm những bạn phải đứng dưới trời nắng gắt một hồi lâu cho mọi người chụp, để rồi những tấm ảnh của các bạn ấy chụp được trông cứ nát bấy. Cháy sáng, màu bão hoà, tương phản quá cao… đều có đủ.

Chụp ảnh là một chuyện, đến khi chỉnh “màu” thì đó là cả một câu chuyện khác. Công cụ Curves trong hầu hết các chương trình sửa ảnh là một công cụ mạnh, có thể điều chỉnh độ sáng và độ gắt (tương phản) của mọi chi tiết. Thế nhưng khi sử dụng công cụ đó, mình rất sợ những mảng màu xám hoặc gần xám trên làn da vốn có một tông màu đồng nhất khác. Nhưng ngay cả với ảnh chụp riêng (shoot), không có mấy bạn để ý đến hiện tượng ấy khi đẩy sáng tông màu da lên.

Lạnh ớn hơn là khi độ sáng của da và ngoại cảnh gần như nhau, mình trông ảnh từ xa mà không thấy nổi đối tượng chính đứng ở đâu cả, thấy rõ mỗi hai đường mắt và một đường miệng…

Tất cả những vấn đề đó khiến mình ngày một kĩ tính hơn trong giai đoạn hậu kì. Kì lạ hơn, đó cũng chính là động lực khiến mình tiếp tục gắn bó với chụp ảnh cosplay, tức là tiếp tục duy trì dự án ảnh MystiQ.

Thứ hai: “Thế này là được rồi, không cần kĩ lắm đâu”

Hoặc “thế nào cũng được”. Chấp nhận ảnh shoot trông bản thân đẹp đẹp là được, hay đồ đạc đạt tầm tám phần mười, thậm chí là sáu phần mười là được.

Mình ngày càng nhận thấy rõ điều đó trong giới cosplay nói chung, nhất là ở các bạn mới. Bây giờ mỗi khi chụp và sửa ảnh, điều quan trọng là khách hài lòng. Mình biết vậy, nhưng việc chấp nhận bình thường như thế chẳng tạo được động lực gì hết, ở cả người chụp lẫn người được chụp. Trừ phi tấm ảnh cuối cùng quá đẹp, “vi diệu” và “đẳng cấp” qua bàn tay của người làm hậu kì.

Cứ kĩ tính một chút đi. Mỗi lần chuẩn bị là một lần thêm một chút kĩ tính. Mỗi lần thực hiện là một lần đúc rút kinh nghiệm để kết quả cuối cùng thật sự ưng ý. Chỉ vậy thôi.

Thứ ba: Không chuyên tâm làm nhạc

Sự kĩ tính như vậy ở dự án ảnh đã và đang khiến cho việc sửa ảnh trở nên khó khăn hơn, làm tiến độ đã chậm lại càng chậm hơn nữa. Kéo theo là dự án âm nhạc chậm theo. Thời gian qua chỉ ra mắt được một bản phối mới.

Trong khi đó, dự định của mình về một album mà nội dung là hai mặt đối lập của xã hội, hay thậm chí chỉ là một đĩa EP mang ý nghĩa trải nghiệm cuộc sống, tất cả đều giậm chân tại chỗ. Và người hợp tác vẽ tranh cho các video bài hát trong album đấy thì càng ngày càng có những bước tiến dài cả về ý tưởng, kĩ thuật, và quan trọng hơn là sản phẩm và lượng người hâm mộ.

à, nếu em có vô tình đọc được bài viết này, thì anh xin được chúc mừng em! Ý tưởng hầu như lúc nào cũng tràn đầy và những gì em vẽ ra được đều rất cuốn hút và được nhiều người quan tâm. Anh ước sao chỉ bằng một góc của em về sức sáng tạo mà thôi…!

Mà cũng phải ngẫm lại bản thân. Chưa đủ chuyên tâm thì không thể đạt tiến độ thật nhanh được!

Mà cái gốc của toàn bộ vấn đề là, mình không có thói quen sắp xếp thời gian. Cho đến bây giờ, hầu như toàn bộ thời gian rảnh của mình đều là để giải quyết lầy ảnh ở dự án MystiQ.

Nhưng trong quá trình mình làm việc trên máy tính, dù là sửa ảnh hay làm nhạc, thì có một vấn đề khó chịu khác nảy sinh.

Thứ tư: Những thứ tạp nham

Thời gian qua, mình cảm thấy thật yên bình khi ấn nút thoát khỏi một nhóm giao lưu cosplay khá lớn, đang ngày một đông đúc và quản lí ngày càng lỏng lẻo, ngày càng xuất hiện nhiều bài chia sẻ chất lượng thấp.

Dạo này mình còn được nhận một công việc dạy trẻ em lập trình, khiến mình dành ít thời gian hơn cho việc đọc tin tức từ bạn bè. Mình mới đi dạy không lâu, tình hình cũng suôn sẻ và không có gì quá đặc biệt so với hồi nhỏ mình được học lập trình. Chỉ có điều là trong giờ học, mình cố gắng trò chuyện nhiều với học sinh là tốt rồi.

Dù vậy, mình vẫn lướt mạng xã hội khá thường xuyên và tạp nham đang ngày một nhiều… Và mình tự thấy bản thân đang ngày một thụ động trên mạng xã hội, để cho tạp nham cứ tuôn chảy vào đầu mỗi ngày.

Thời gian tới mình sẽ cố gắng tập trung hơn vào những việc của riêng mình, để dần dần chia sẻ những thứ độc lạ hơn do trí óc và hai bàn tay mình làm nên. Mình ghét phải hứa khi lời hứa chưa chắc thực hiện được.

Kết

Ngày hôm nay là kỉ niệm 23 năm Valentine mà mình chưa có mảnh tình nào. Tuy nhiên, khi viết ra được những dòng này thì mình đã vui lên một chút rồi. Ngày mai dọn dẹp nhà nốt lần cuối, ăn tất niên, xem Táo Quân và đón giao thừa thôi. Mình không còn thích chúc mừng màu mè gì như trước đây nữa, trông lố bịch lắm…


là tên thường gọi của em hoạ sĩ đó. Đó là pur trong từ tiếng Anh purple (màu tím), một màu mà em ấy thích.